truyện em chỉ có thể thích anh

Bồ công anh bay khi có gió. Em chỉ cười vì ở đó có anh. 7. Chỉ cần anh nói yêu, em sẽ bám theo anh suốt đời. Cô gái đang muốn muốn bật đèn xanh đấy. Cô nàng muốn gợi ý là mình chung thủy lắm đấy. Anh cứ thử tỏ tình mà xem. 8. Ba mươi chưa phải là Tết. Tại thảo truyện.com, mình chỉ post những truyện ngôn tình, những tiểu thuyết đặc sắc đã được chọn lọc kỹ càng, bạn yên tâm nhảy hố bất kỳ, mình đảm bảo bạn sẽ không phải hối hận. Anh có thích nước mỹ không? Em không vào địa ngục thì ai vào. Bùn Loãng Các bạn có thể dùng tính năng lọc theo thể loại để tìm được truyện mình yêu thích. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Ánh Sao Chờ Đợi Em Hồi Sênh 140 chương. Nhật Kí Của Kẻ Điên Nhược Cẩn Trần 50 chương. Không như 2 người anh em của mình, Lời hồi đáp 1988 không chỉ là chuyện tình tay ba giữa ba cô cậu bạn thân xóm Sang Mun Dong mà còn là tình cảm gia đình, tình cảm giữa những người hàng xóm với nhau đan xen tạo nên một bộ phim đầy nhân văn và ý nghĩa. SĂN VÉ RẺ TRÊN VÍ MOMO Dù phim không mới nhưng vẫn được nhiều người xem Khách sạn Ánh trăng "Anh nghĩ em đang muốn cái lưỡi của anh chớ đâu phải con cu anh." "Em muốn mỗi thứ một ít." "Em sẽ có mọi thứ. Nhưng mà để anh ngắm em một chút đã." Chàng cười và dang xa nàng một chút để chiêm ngưỡng thân thể nàng. Vú nàng tuy nhỏ nhưng vẫn còn săng cứng, hai đầu vú đỏ hồng. Eo nàng còn thon lắm, bụng tuy có chút ít mở nhưng không xệ. Em đã được đọc câu chuyện này ở thư viện gần nhà. Truyện kể về một anh tiều phu trung thực, thẳng thắn. Đứng trước cám dỗ, anh vẫn giữ nguyên được các phẩm chất của mình mà không trở nên tham lam. Nếu có được hai lưỡi rìu vàng và bạc, chắc chắn cuộc sống của anh sẽ trở nên đủ đầy, không phải vất vả nữa. tranunpultei1978. Thời tiết nóng bức, đám cổ động viên quanh sân đều nhễ nhại mồ hôi, càng đừng nói là thành viên của hai đội. Ai nấy đều nóng đến phát điên, hai thùng nước nhanh chóng vơi đi một nửa, báo hại lớp phó đời sống lại phải chạy đi mua thêm hai thùng đấu vẫn diễn ra khá gay cấn, điểm số bám đuổi sít sao. Đội phân ban dù sao cũng là liên quân, vậy nên dẫn trước A14 vài điểm. Nhưng A14 cũng là một đội mạnh, đến khi kết thúc một hiệp đầu, đôi bên chỉ chênh nhau đúng ba đội phân ban đang dẫn trước nên khí thế của cổ động viên bên đó rất cao. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra, khí thế của đội bên kia hình như còn ngày càng cao hơn. Thì ra là lớp phó đời sống của A14 vừa đi mua kem về."Sao bên mình không có?...""Lớp phó đời sống ki bo thế."Không phải là lớp phó đời sống bủn xỉn, mà là bốn lớp khó thống nhất ý kiến, hơn nữa, quỹ lớp chi tiêu thế nào phải được chủ nhiệm đồng ý, lớp này đồng ý, lớp kia lại không đồng ý, thế thì lớp mua lớp không sao? Vì thế, mấy lớp phó đời sống của khối phân ban chỉ có thể đều giả vờ không tồn tại, không nghe thấy lời oán thán của quần chúng mà lòng ai cũng có chút bực bội, thật ra không phải là không tự mua được một que kem, chỉ là cảm thấy đãi ngộ giữa hai bên bất đồng. Dựa vào cái gì mà cổ động viên đội bên kia được ăn uống miễn phí, còn mình thì không? Khối phân ban mà phải kém cạnh à? Có người mất hứng, đứng dậy kéo bạn đi phân ban rõ ràng đang dẫn trước, vậy mà khí thế giảm hẳn, còn A14 đang ở phía sau, mọi người lại nhảy nhót hoan đám hớn hở nhìn lớp phó đời sống, lớp trưởng, lớp phó học tập cùng khiêng bốn thùng xốp đến, một thùng Lão Băng Côn, một thùng Y Lợi, một thùng Wall"s, một thùng Magnum...Hẳn là Magnum!Ai nấy đều nhao nhao xông lên giành vị kem mình thích. Hạ Mộng Ngư quyết định vẫn duy trì hình tượng thục nữ, không thể hoàn toàn bộc lộ mình được, vậy nên không hề giành giật. Nhưng Phạm Tiểu Kiều và Từ Tang thì chắc chắn là phải nhập cuộc vui này rồi. Hai người chen lấy chen để, sức chiến đấu đáng ngạc nhiên, len qua đám đông rồi chui tọt vào vị trí trung dịp mọi người đang tập trung vào mấy thùng kem, Hạ Mộng Ngư quay sang nhìn đội bóng rổ. Thành viên của cả đội đều đang đứng uống Tử Sung tu một hơi hết nửa chai nước, mồ hôi đọng trên tóc lấp lánh dưới ánh nắng chói chang. Có lẽ là do quá nóng, cậu đổ nốt nửa chai nước lên đầu, rũ rũ tóc rồi mới cầm chiếc khăn mặt mà lớp phó đời sống đưa cho trùm lên đầu, sau đó lấy thêm chai nước Mộng Ngư không nén nổi phải thở dài một hơi, sao Từ Tử Sung chỉ trùm cái khăn lên đầu mà cũng đẹp trai thế... Cùng một tư thế, người khác làm thì trông như nông dân, còn cậu làm thì lại như nam chính trong truyện tranh vậy. Cô cứ vậy ngây ngẩn nhìn Từ Tử Sung, quả nhiên, Sung ca của cô không giống người thường, ngoài việc khiến đám con gái suốt ngày mơ tưởng ra thì chẳng có khuyết điểm như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Mộng Ngư, Từ Tử Sung quay đầu nhìn cô. Hai người đối diện, Từ Tử Sung nhìn cô, nhíu mày nghi hoặc, Hạ Mộng Ngư vội vàng thu tầm mắt, cúi đầu ngọt ngào cười."Em yêu! Nhìn xem tao lấy gì cho mày này! Mau khen tao đi!"Hạ Mộng Ngư quay đầu lại, thấy Phạm Tiểu Kiều nhễ nhại mồ hôi đang đi đến với một cây kem trong sau Phạm Tiểu Kiều là một đám đang giành giật kem, còn cô nàng thì hệt như siêu anh hùng trong phim Mĩ, tay giơ cây kem, đắc ý đi ra khỏi trận hỗn chiến, tiến về phía Hạ Mộng Mộng Ngư thoáng run trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy hốc mắt ươn ướt. Sao thế này, sao gần đây lại đa sầu đa cảm như vậy?...Bạn của cô thật tốt với Tiểu Kiều chạy đến trước mặt Phạm Tiểu Kiều, nhét một cây kem vào tay cô rồi đắc ý nói "Mày thích Magnum, thích nhất vị sô-cô-la vỏ giòn với hạt phỉ, vị này còn đúng ba que thôi đấy. Mày thấy tao siêu không, cướp mãi cũng phải được, ha ha."Hạ Mộng Ngư ghìm nỗi nghẹn ngào lại, gật gật đầu."Đúng là nhân trung long phượng!", cô tủm tỉm Mộng Ngư giơ hai ngón cái với Phạm Tiểu Kiều, sau đó bóc kem, cắn liền một miếng."Ngon quá!"Hai người liếc nhau, đều có vẻ vô cùng thỏa mãn. Một người thỏa mãn ăn, một người thỏa mãn nhìn bạn thân Tang nhìn thấy cây Magnum trong tay Phạm Tiểu Kiều thì cũng muốn giành, cô nàng nhoẻn miệng cười, "Tiểu Kiều ngoan của tao, chẳng lẽ mày không cho tao một que à? Chẳng lẽ em yêu của mày chỉ có mỗi Hạ Mộng Ngư hay sao?""Không được, không cho mày được.", Phạm Tiểu Kiều kiên quyết từ chối, còn liếc xéo Từ Tang một cái, "Không phải mày đang giảm cân à, ăn Magnum làm gì?""Ơ này, bạn thân tao thích nhất vị này, mày cho tao đi.""Không được, tao cho người khác.""Mày cho ai?", hình như Từ Tang đánh hơi thấy mùi gian tình, lập tức bày ra vẻ mặt ranh ma rồi hỏi "Con trai hay con gái?""Cho Mạnh Huy.", Phạm Tiểu Kiều thấy Từ Tang tỏ vẻ "đã hiểu" liền vội vàng giải thích "Tại vì hắn vừa dặn tao là lấy cho hắn que đắt nhất, tao không thể nói mà không giữ lời được.""Thế thì mày đi cướp một que Magnum khác đi.", Từ Tang cười cười, tay giơ ra định cướp, "Cái này cho tao.""Làm gì còn, bị cướp hết rồi.", Phạm Tiểu Kiều giơ cao tay lên, nhất quyết không cho.""Cho tao đi...""Không."Phạm Tiểu Kiều và Từ Tang còn đang oai oái tranh giành, Hạ Mộng Ngư chỉ vừa cười vừa ăn kem. Haiz, thanh xuân chính là tràn ngập sức sống như thế quay đầu, đang định ngắm Từ Tử Sung tiếp thì đập ngay phải một vòm ngực rắn chắc. Cô lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên nhìn, là Từ Tử Sung."Của mình đâu?", Từ Tử Sung Mộng Ngư bỗng căng thẳng."Cái gì của cậu?""Kem."Trên đầu Từ Tử Sung vẫn đắp khăn mặt, thấy Hạ Mộng Ngư nhìn chằm chằm đầu mình, cậu đành rút khăn vắt lên vai, rồi vò vò tóc."Nhìn gì đấy?", Từ Tử Sung tóc Từ Tử Sung luôn gọn gàng, hiện giờ vì đồ mồ hôi, lại vò vò như vậy nên trông hơi rối. Hạ Mộng Ngư không kiềm chế được, cúi đầu cười. Chỉ có những lúc như thế này, cô mới cảm thấy thật ra Từ Tử Sung cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà lại đáng yêu thế chứ."Cười gì?", Từ Tử Sung lại Mộng Ngư cười lắc Tử Sung chỉ có thể bất đắc dĩ thở Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Tử Sung, ánh mắt sáng ngời, cô hỏi "Cậu thích ăn vị gì? Mình đi lấy cho cậu nhé!""Của cậu."Hạ Mộng Ngư cúi đầu nhìn que kem đã bị mình cắn hai miếng to rồi bất đắc dĩ nói "Vị này không còn nữa... Sao cậu không nói sớm, không thì mình đã chẳng ăn mà để phần cậu rồi.""Không sao."Bỗng nhiên, Từ Tử Sung cúi người, cắn một miếng kem trong tay Hạ Mộng Ngư, rồi cứ thế mà trắng trợn cướp Magnum ngay trước mắt kiếp!Từ Tử Sung đang làm gì vậy?Bao nhiêu người đang ở đây!Hạ Mộng Ngư giật mình, lập tức nhìn quanh bốn phía, chỉ mong mọi người đều tập trung ăn kem, đừng nhìn thấy cảnh tượng vừa Tử Sung đứng cạnh Hạ Mộng Ngư, cắn thêm một miếng kem sau đó nghiêng đầu liếc cô, giọng điệu trêu chọc "Sao, sợ à?""Hạ Mộng Ngư mình đời này chưa từng sợ gì hết!"Từ Tử Sung đưa que kem đến bên miệng Hạ Mộng Ngư, cậu nhíu mày, "Đây. Cắn một miếng đi."Hạ Mộng Ngư cảm thấy Từ Tử Sung chỉ đơn thuần là muốn giết cô mà thôi. Nhưng mà đã mạnh miệng rồi, chẳng lẽ giờ lại tỏ ra sợ sệt?Ngay lúc Hạ Mộng Ngư đang đấu tranh nội tâm, do dự nên cắn hay không, thì Từ Tử Sung bỗng bật cười, nhét lại que kem vào tay cô."Ngốc. Trêu cậu thôi."Từ Tử Sung lại trùm khăn lên đầu, về lại nơi có ánh nắng gắt, tìm mấy anh chàng đồng đội đang chia Mộng Ngư nhìn que Magnum trong tay. Vừa rồi Từ Tử Sung ăn một ít rồi. Cô không giấu nổi nụ cười, sau đó cũng cắn một miếng. Cô đang định quay ra tìm Phạm Tiểu Kiều thì đã thấy cô nàng với Từ Tang đứng cách đó không xa, đang kề vai sát sàn sạt, cười đến ranh mãnh với cô."Tao đã từng nói với mày chưa nhỉ, rằng mà là Hạ Mộng Ngư nhà mình từ trước đến giờ không chia đồ ăn cho người khác đâu ý?""Thật thế á? Nhìn cái điệu bộ vừa nãy thì hình như không có vẻ giữ đồ ăn cho lắm.""Chậc chậc, xem ra ai rồi cũng sẽ khác thật."Từ Tang và Phạm Tiểu Kiều chia nhau một que Magnum, cậu một miếng, tôi một miếng, vừa ăn vừa châm chọc Hạ Mộng Hạ Mộng Ngư đỏ như táo chín. Cô lập tức nhìn sang phía các bạn khác, không biết vừa rồi họ có nhìn thấy cảnh tượng giữa cô và Từ Tử Sung hay không."Ôi dồi, không ai nhìn đâu, đều bận ăn cả rồi. Vừa nãy bọn tao cũng để ý hộ bọn mày rồi, còn cố tình che cho đấy...", Phạm Tiểu Kiều còn không biết Hạ Mộng Ngư nghĩ gì hay sao, cô nàng lừ mắt khinh bỉ "Mà á, nhìn thấy thì sao?""Đúng, to tát gì đâu, với lại, anh họ tao hành sự mà mày còn không yên tâm à, nhìn kĩ bốn phía rồi."Hạ Mộng Ngư cúi đầu nở nụ cười ngọt Hạ Mộng Ngư cười rạng rỡ đến vậy, hai cô nàng đều trợn trừng mắt, ăn nốt miếng kem cuối cùng rồi cầm quả bông chuẩn bị cổ vũ tiếp."Đi thôi, đi thôi, đừng nói chuyện với đứa đang yêu nữa.""Đúng, bọn mình ra tập hô khẩu hiệu."Hai người đi sang bên cạnh, nhưng vừa xoay người đã khựng bước vừa rồi chỉ để ý bọn cùng lớp, không để ý bên này...Nhưng mà thế này mới phấn Mộng Ngư nhìn theo ánh mắt của hai người, chợt thấy Hạ Dạ Dương đang đứng ở một nơi không xa, bắn ánh mắt dữ dằn về phía cô, phía sau cậu ta còn cả đám anh em đi cùng. Bỗng nhiên cô cảm thấy, Từ Tang nói Từ Tử Sung nhìn kĩ bốn phía quả là chuẩn xác, sao cô cứ có cảm giác là vừa rồi Từ Tử Sung cố ý vậy... Trận đấu tạm biệt khán giả của thủy quái Makara cho tới giờ vẫn là trận đấu kinh điển nhất trong lịch sử giới quyền anh ngầm ở quyền thủ đối đầu là “Thủy quái” đến từ Trung Quốc và “Voi điên” đến từ Ấn Độ.“Thủy quái” Makara có kĩ thuật khá toàn diện, gần như là quyền thủ có kĩ thuật và chiến thuật hoàn mĩ nhất trong lịch sử. Trận đấu chia tay khán giả này là trận thứ ba trăm của anh. Có điều, trong số gần ba trăm trận trước đó, anh chỉ đánh gục đối thủ ở 147 trận. Còn đối thủ của anh, “Voi điên” đến từ Ấn Độ, tuy chỉ đánh 236 trận, nhưng có đến 218 trận hạ gục đối thủ, có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “cỗ máy giết người”. Hơn nữa, “Voi điên” cũng là quyền thủ có kĩ thuật rất đặc sắc, biết khống chế tiết tấu, gian xảo, hung dữ, luôn bất ngờ dụ đối thủ vào bẫy, rồi khiến họ gục ngã chỉ sau một cú quyền thủ này đều xứng đáng trở thành quyền vương của giới quyền anh ngầm. Người nào cũng đều tham gia cả trăm trận đấu, thành tích khó đánh bại, nhưng không hiểu là trùng hợp hay cố ý, mà hai người này chưa từng gặp nhau trên sàn đấu. Cho đến khi Makara tuyên bố giải nghệ, thì ê kíp của “Voi điên” mới bắt đầu tích cực liên hệ, cuối cùng cũng sắp xếp được trận đấu thế kỷ kể là trận đấu cuối cùng của “Thủy quái” Makara, hay là trận chiến giữa hai vị quyền vương, thì trận đấu này cũng đều có sức hút vô cùng lớn. Thế nên, khi tin tức vừa được tung ra, thì tiền cược đã vọt lên con số kỉ lục chưa từng có trong lịch sử giới quyền anh người là con hổ Trung Quốc, một người là con voi Ấn hai đều là người châu Á, đều đi ra từ trại huấn luyện Siberia. Họ có thể trạng tương đương, đều là những quyền thủ có chiến thuật sắc sảo, đến cả sự phòng thủ cũng kín kẽ không chút sơ hở. Thế nên, còn chưa đến một giây cuối cùng thì chẳng bên nào nắm chắc được thắng tỉ lệ đặt cược thì có thể thấy, hình như mọi người xem trọng “Voi điên” hơn một chút. Tuy số trận đấu của “Voi điên” kém “Thủy quái” 64 trận, nhưng số lần đánh gục đối thủ thì lại nhiều hơn. Mà thứ giới quyền anh ngầm chú ý hơn vẫn là những màn hạ gục đầy chết chóc. Bất kể bạn hạ lưu, đê tiện, tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần bạn cống hiến cho khán giả một màn giết chóc đầm đìa máu tanh, thì bạn chính là đứa con cưng của giới này tràn ngập sắc màu, đèn giăng sáng khắp lối thành phố, hệ thống điện như con quái vật bao trùm cả thành phố, đủ để thắp sáng mọi ngả suốt hai tư giờ. Nhưng càng là nơi rực rỡ ánh sáng, thì lại càng nhiều bóng ma. Càng là nơi lung linh hào quang, thì bóng ma nơi ấy lại càng dày quốc gia ngợp trong vàng son này, giữa màn đêm u tối, tiền tài, bạo lực, dục vọng, tất cả đều vần xoay quanh quyền đài. Vô số ánh mắt ẩn mình trong căn phòng tối om, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chờ đợi một bữa tiệc thịnh soạn nhơ nhớp máu tanh. Có người vì trận đấu ấy mà phải phơi thây nơi đầu đường, có người khuynh gia bại sản, lại có người phất lên chỉ sau một cả mọi người đều đang chờ đợi, chờ tới thời điểm kết thúc trận đấu. Rốt cuộc thì ai sẽ nằm gục trên quyền đài? Trận đấu này rốt cuộc sẽ là màn tạm biệt khán giả của Makara hay là trận đấu kết thúc sinh mệnh anh?…Vì khoản tiền đặt cọc quá cao, nên trước trận đấu, cả hai quyền thủ đều được bảo vệ nghiêm ngặt, đề phòng có bất trắc gì sẽ xảy ra. Từ Tử Sung và ê kíp của anh được cách ly trên một đảo nhỏ ở Hawaii để tập luyện viên của Từ Tử Sung là bạn chiến đấu với anh nhiều năm, có thể nói là người hiểu kĩ thuật và chiến thuật của anh nhất.“Cậu biết không? Cậu gần như là một quyền thủ hoàn hảo, mà nếu phải nói ra nhược điểm của cậu, thì chính là cậu quá lương thiện.”Tuy rằng trước nay Từ Tử Sung vẫn luôn có quyết định của mình, không cần đến những đề xuất của huấn luyện viên, nhưng lúc này, anh ta vẫn không nhịn được mà phải nói đôi ba câu. Vì anh ta đã từng làm việc với rất nhiều quyền thủ, trong số đó, những người may mắn yên ổn đến cùng rất hiếm, tuyệt đại đa số đều chết trên quyền đài. Nguyên nhân rất đơn giản, dục vọng của con người là vô cùng vô tận, rất ít người biết điểm dừng, mãi mãi không thấy đủ. Từ Tử Sung là một trong số ít những người biết đủ, cũng là một trong số ít những người mà dù đứng trước ngưỡng cửa sống chết thì vẫn giữ được nhân tính. Đây chính là lý do mà tỉ lệ hạ gục đối thủ của anh thấp hơn, không phải vì anh không thể, mà là anh chọn không làm như vậy.“Cũng chỉ có anh mới cảm thấy một quyền thủ trong giới ngầm này còn được cái gọi là lương thiện.”, Từ Tử Sung nói.“Vì đúng là cậu có, thứ mà lúc nào cũng là dư thừa trên quyền đài.”Huấn luyện viên biết, trong lòng Từ Tử Sung còn sót lại nhân tính. Đây vốn là thứ mà một quyền thủ trong trị trường ngầm không nên có, vì đối thủ của bạn không còn chút nhân tính nào, họ muốn dùng cách nhanh nhất, tàn nhẫn nhất để giết bạn. Cho dù là tiền bạc, thì chỉ trong nháy mắt đã không còn quan trọng nữa, thứ quan trọng là cảm giác giết chóc, là ham muốn hủy diệt đối thủ, là dục vọng muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm và sinh mệnh của đối phương, đó mới là thứ khiến quyền thủ muốn ngừng mà không được, chứ không phải khoản tiền thưởng khổng lồ, tiền bạc suy cho cùng chỉ là con số mà thôi. Nhưng Từ Tử Sung không như vậy, anh chưa bao giờ mất đi nhân tính trong mình, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không hạ gục đối thủ một cách tàn nhẫn nhất. Phương thức này đối với những quyền thủ khác không là vấn đề gì, nhưng đối với một cỗ máy giết người thì lại khiến người khác phải lo lắng.“Cậu phải biết rằng, cuộc sống này không xuất hiện kỳ tích chỉ vì lòng lương thiện của cậu.”, huấn luyện viên nói.“Anh với tôi còn sống đã là kỳ tích rồi.”, Từ Tử Sung đáp “Tôi không lương thiện, tôi chỉ dựa vào sự lương thiện của người khác mà may mắn sống sót thôi…”“Lúc này cậu cần phải toàn lực ứng phó, chỉ cần có cơ hội là Voi Điên sẽ giết chết cậu.”“Thế thì không thể cho hắn cơ hội này rồi.”Từ Tử Sung vung một đấm vào bao cát khiến nó vỡ tung, cát bên trong rơi ra ào người anh đẫm mồ hôi, dưới ánh mặt trời, hình xăm nàng tiên nữ như đang tỏa thiện sao? Từ Tử Sung cảm thấy mình không hề lương thiện, người lương thiện chính là người trong lòng anh kìa. Anh dựa vào sự thiện lương của Hạ Mộng Ngư mới may mắn thoát khỏi khó khăn, nếu trên đời này thật sự có kỳ tích, vậy thì đây chính là kỳ tích của anh.“Tôi phải sống để gặp lại cô ấy, thế nên tôi không thua đâu.”Kết quả của trận đấu này không ngoài sự dự đoán của mọi người, rồi lại khiến người ta phải bất trận đấu mới bắt đầu, hai bên chuyển đổi tấn công và phòng thủ rất nhanh, thậm chí mắt thường khó có thể bắt kịp tiết tấu của trận đấu. Ý đồ của “Voi điên” vẫn giống như những trận đấu khác, hắn muốn khống chế nhịp độ của trận đấu, dụ dỗ Từ Tử Sung rơi vào cái bẫy của mình. Có điều, Từ Tử Sung không chỉ có động tác linh hoạt, mà tốc độ suy nghĩ còn nhanh hơn, thêm sự bình tĩnh, không bị khiêu khích, cũng không vì chiếm thế thượng phong mà để lộ vẻ vui mừng, căn bản là anh không hề bị dẫn vào cái bẫy do “Voi điên” tỉ mỉ giăng cùng, trong nhịp tấn công, “Thủy quái” Makara càng thêm thận trọng, dùng một cú đá tưởng như tùy ý, đánh bại “Voi điên”, kết thúc trận đấu chỉ trong ba âm của trận đấu này rất lớn, thậm chí, có dân cờ bạc vì thua cá độ mà dẫn đến bắn người chiến thắng, Từ Tử Sung, thì lại dứt khoát rời khỏi trường đấu, thậm chí còn không phát biểu một câu cảm nghĩ nào, cứ như vậy từ giã quyền đài, thần bí biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng những người theo dõi trận đấu ngày hôm đó đều không thể nào quên được vẻ mặt lạnh lùng như thần chết của quái Makara đã đi đâu? Anh còn sống hay đã chết? Cuộc sống của anh giờ thế nào, là con cháu đầy đàn, hay vẫn cô đơn lẻ bóng? Không ai như một truyền kỳ, chỉ để lại một bí ẩn không hồi giải đáp mặc cho mọi người phỏng đoán.…Hai đứa trẻ sinh đôi lên tới cấp Hai là không còn bám bố mẹ nữa, thậm chí còn có dấu hiệu của thời kỳ phản dịp nghỉ hè, Từ Tử Sung đưa cả hai đứa con trai đến một trại hè huấn luyện quyền anh. Nói văn vẻ thì là để chúng rèn luyện khả năng tự lập, tôi luyện thể chất và tinh thần, nhưng thật ra là muốn cùng tận hưởng thế giới hai người khó có được với Hạ Mộng Ngư. Vừa tiễn con đi, anh liền dẫn bà xã bay luôn sang một nơi tận bên kia địa biệt thự quấn quýt mấy ngày, cuối cùng vẫn là Hạ Mộng Ngư không chịu được, thế nên phải kéo Từ Tử Sung vào nội thành đi dạo người thong dong dạo khắp các con phố của nước Mĩ, thoạt nhìn chẳng khác những đôi tình nhân hơn hai mươi tuổi là mấy. Hạ Mộng Ngư cầm cây kem Magnum socola vỏ giòn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ giống hệt năm mười tám tuổi, nhưng nếu nhìn kĩ thì đã có thể thấy những vết hằn của năm tháng trên khóe mắt cô. Có điều, chuyện đó đâu có sao, năm tháng dễ dàng mài mòn vẻ ngoài của một người, nhưng trong mắt anh, cô vẫn tỏa sáng ánh ngọc như lần đầu gặp Tử Sung đưa tay lau vệt kem trên khóe miệng Hạ Mộng Ngư, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.“Hay là về nhà đi?”Hạ Mộng Ngư nhíu mày. Từ Tử Sung này, cả đống tuổi rồi mà vẫn nhì nhèo không dứt.“Đang ban ngày ban mặt, đi shopping tiếp.”Hạ Mộng Ngư kéo Từ Tử Sung đến chỗ đông người, vừa hay gặp một trung tâm quyền anh mới mở đang có trận khiêu chiến. Người thắng có thể được tặng một vé tập miễn phí trong một năm, còn có thêm tiền thưởng nữa.“Anh lên thử đi!”, Hạ Mộng Ngư sốt sắng muốn Từ Tử Sung lên quyền đài. “Tiền thắng cho em mua kem.”Từ Tử Sung không muốn, anh đánh giá quyền thủ vạm vỡ trên quyền đài rồi nhíu mày nói “Không được, không đánh nhẹ được.”“Lâu lắm không nhìn thấy anh đánh rồi…”, Hạ Mộng Ngư phụng phịu nói.“Về nhà đánh cho em xem.”“Em chỉ muốn nhìn anh đánh người khác thôi…”…Hai người đứng bên dưới cứ dùng dằng mãi. Đứng trên sàn đấu là một quyền thủ da trắng cường tráng, tuy không hiểu họ nói gì, nhưng vẫn có thể đoán là người phụ nữ đang muốn người đàn ông lên, mà người đàn ông thì không chịu. Anh ta nghĩ mình gặp phải một tên yếu xìu nên cố ý khiêu khích, mời Từ Tử Sung lên đấu một Tử Sung lắc đầu.“I might kill you.”, Từ Tử Sung Tử Sung cảm thấy mình đang nói thật, nhưng người khác nghe được thì lại chỉ coi đây là một lời ngạo mạn, ai nấy đều xì xào bảo anh lên bộc lộ tài năng, không thì chỉ là chém gió mà mọi người ồn ào như vậy, Hạ Mộng Ngư không phục. Cô không quan tâm người khác nói mình thế nào, nhưng lại không lọt tai những lời nói xấu Từ Tử Sung, cô lập tức quay sang nói với Từ Tử Sung “Anh mau đi lên cho em! Anh mà không lên thì tối nay ngủ sô pha!”Trước giờ Từ Tử Sung đều phải đầu hàng trước những yêu cầu của Hạ Mộng Ngư, huống chi cô lấy chuyện ngủ ra để uy hiếp anh. Thế nên anh chỉ có thể bất đắc dĩ cởi áo khoác, xắn ống tay áo rồi nhảy lên quyền là chẳng có bất ngờ nào xảy ra. Tuy Từ Tử Sung đã nhiều năm không đấu với người khác trên quyền đài, nhưng một quyền thủ ven đường thế này đâu thể là đối thủ của anh! Chỉ khoảng ba giây, Từ Tử Sung đã có thể dùng một cước rất đơn giản để đánh bại đối của trung tâm quyền anh kia chạy lên xem tình hình quyền thủ của mình thế nào. Từ Tử Sung chẳng buồn liếc mắt, anh nhảy xuống khỏi quyền đài, nhận lấy áo Hạ Mộng Ngư đưa rồi mặc vào, trong lúc mọi người đang chưa kịp phản ứng thì đã dắt Hạ Mộng Ngư rời khỏi “hiện trường gây án”.Đến lúc họ đi đã khá xa rồi, thì có một người thở hồng hộc đuổi tới. Vốn tưởng là người đến để gây phiền toán, nhưng khi nhìn lại thì chỉ là một chàng trai châu Á tầm hai mươi tuổi, vẻ mặt vẫn còn ngây thơ, vừa mở miệng đã dùng tiếng Trung hỏi “Xin hỏi anh có phải là Thủy quái Makara không?”Từ Tử Sung không ngờ mình lại bị nhận ra, anh quyết đoán trả lời “Không phải.”“Đúng là anh rồi.”, chàng trai nhìn Hạ Mộng Ngư đứng cạnh anh thì càng thêm kích động, “Chị ấy chính là hình xăm sau lưng anh, anh chính là quyền vương của giới quyền anh ngầm! Thủy quái Makara! Em là fan của anh, không nhận sai đâu.”Từ trước đến nay đều là Hạ Mộng Ngư bị fan của “Căn bếp nhỏ của tôi” nhận ra, hai người ở cạnh nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có người nhận ra Từ Tử ra, Hạ Mộng Ngư vẫn rất hiếu kỳ về chuyện chơi quyền anh của Từ Tử Sung ở Mĩ, nhưng anh nhất quyết không chịu nói, hôm nay có người nhận là fan của anh, đương nhiên phải hỏi thăm một chút về chuyện của Từ Tử Sung rồi.“Anh ấy chính là Thủy quái mà cậu nói đây! Sao cậu biết anh ấy?”“Em là sinh viên khoa Khoa học Thể thao, cực kỳ mê quyền anh. Gần đây, em có viết một bài luận văn về tay đấm quyền anh, thế nên nghiên cứu khá kĩ về các quyền thủ Trung Quốc, mà nhân vật truyền kỳ nhất chính là Thủy quái Makara!”. Chàng trai trẻ đẩy gọng kính rồi kích động nói với Từ Tử Sung “Em thích nhất trận anh đấu với Voi Điên, em xem đi xem lại không dưới một trăm lần, còn xem quay chậm nữa để nghiên cứu chiến thuật của anh. Phán đoán và phản ứng của anh chỉ cần tới một giây, quả thật anh đúng là một cỗ máy giết người chuẩn xác!”Nghe một cậu thanh niên hình dung về mình như vậy, Từ Tử Sung cũng không muốn nhiều lời với cậu ta. Anh nhíu mày, kéo Hạ Mộng Ngư đi, chỉ chốc lát sau đã hòa vào biển người, biến mất khỏi tầm mắt của chàng trai đó.“Anh làm gì mà lạnh lùng với người ta như thế, tốt xấu gì cũng là fan của anh…”, Hạ Mộng Ngư Tử Sung trầm mặc đi về phía trước, dường như không mấy vui Mộng Ngư sán lại gần rồi hỏi “Sao thế?”“Người thích quyền anh ngầm, có thể là người hiền lành tử tế gì chứ?”Từ Tử Sung bỏ lại mấy lời ấy rồi đi thẳng đến tiệm bánh ở gần đó, mua cho Hạ Mộng Ngư chiếc bánh mì mới ra lò. Hạ Mộng Ngư sửng sốt một lúc lâu rồi mới định thần lại mà đuổi theo ngày sau đó, Từ Tử Sung không hề có biểu hiện gì khác thường, nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn cứ cảm thấy trong lòng anh có tâm sự. Có lẽ sự xuất hiện của chàng trai kia đã gợi lên trong anh những hồi ức không mấy tốt càng lớn, Hạ Mộng Ngư càng hiểu, giữa hai vợ chồng vẫn cần một khoảng không riêng. Thế nên cô không gặng hỏi nhiều, chuyện Từ Tử Sung không muốn nói thì cô sẽ không hỏi. Hai người cứ như vậy cùng nhau trải qua những ngày còn lại của kỳ nghỉ, cho đến tận khi đón hai đứa con về nước cũng vẫn không nhắc lại chuyện năm sau, Hạ Dạ Dương về nước thăm hai người. Nhân cơ hội này, họ hẹn cả đám bạn cũ tụ tập một bữa. Càng lớn tuổi càng dong dài, mọi người tán gẫu tới tận gần nửa đêm, cả đám đều say cả đều đã có gia đình, chỉ có hai người đàn ông độc thân là Hạ Dạ Dương và Mạnh Huy cần người đưa về. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung làm chủ, đương nhiên phải phụ trách đưa người say về Huy mới ly hôn, lắm tâm sự, cứ nằng nặc đòi đi với Từ Tử Sung. Hết cách, Từ Tử Sung đành phải để Hạ Mộng Ngư đưa Hạ Dạ Dương về khách sạn với thái độ không hề vui Dạ Dương ngồi ở vị trí phó lái, vốn còn khật khừ như đang buồn ngủ, nhưng xe vừa chạy được một đoạn thì anh lập tức tỉnh táo. Liếc mắt một cái đã hiểu, Hạ Mộng Ngư biết ngay là anh giả vờ.“Cậu bụng dạ khó lường thật, giả vờ say cơ đấy?”“Tôi nói chuyện riêng với em gái tôi thì sao nào? Đã hơn chục năm rồi mà cái vại giấm Từ Tử Sung vẫn nhỏ nhen như thế hả?”, Hạ Dạ Dương châm một điếu thuốc, “Tôi với hắn là bạn cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ không tin tôi chút nào sao? Không nghĩ xem là năm đấy ai dắt cậu đi thảm đỏ rồi trao vào tay hắn à?”Có lẽ Hạ Dạ Dương cũng hơi say, thế nên nói nhiều Mộng Ngư buồn bực, “Hai người thành bạn cùng chung hoạn nạn từ khi nào thế? Sao tôi không biết?”Hạ Dạ Dương có chút kinh ngạc, anh hỏi “Cậu ta không kể với cậu à?”Năm đó Hạ Dạ Dương còn nhỏ, không chịu nổi sự thay đổi đột ngột trong đời, quả thật đánh mất lý trí, nợ tiền dân xã hội đen, suýt nữa chết giữa đường phố Mĩ. Là Từ Tử Sung đã cứu anh một mạng. Anh không muốn nợ ân tình của Từ Tử Sung, thế nên Từ Tử Sung đã gọi anh đến trung tâm của thị trường quyền anh ngầm kia.“Dùng tất cả tiền cậu có, cược tôi thắng.”Trận đấu đó, đến giờ vẫn còn như mới mẻ trong kí ức của Hạ Dạ đầu tiên anh biết, trên đời này lại có những thứ tàn nhẫn như đêm có tổng cộng mười trận đấu, trận nào cũng đầm đìa máu tươi. Anh chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cặp mắt đỏ au đến vậy, điên cuồng cướp đi sinh mạng người khác. Từ Tử Sung xuất hiện trong sự chờ mong của khán giả, đáng sợ như một con thú hoang, tựa ác quỷ bước ra từ địa ngục. Trận đó Từ Tử Sung thắng, Hạ Dạ Dương thắng cược, trả lại tiền cho anh. Sau này, hai người không gặp lại nhau nữa.“Nói thật, cảnh tượng đấy khiến ai nhìn thấy đều cả đời khó quên. Thế nên lúc gặp lại Từ Tử Sung, tôi có chút kinh ngạc. Có thể sống trường kỳ trong thế giới như vậy, mà lại còn có thể trở lại thế giới bình thường, đúng là rất khó.”Từ Tử Sung gọi điện thoại đến giục Hạ Mộng Ngư về. Hạ Dạ Dương nhìn lướt qua ba chữ “Từ ỏn ẻn” trên màn hình mà lắc đầu, vỗ vai Hạ Mộng Ngư rồi xuống xe, tự bắt taxi về khách Mộng Ngư nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến giọng nói bất mãn của Từ Tử Sung.“Vẫn chưa về?”“Về ngay đây, chờ em.”Về đến nhà, Hạ Mộng Ngư nhìn thấy Từ Tử Sung đang ngồi trên sô pha đợi mình, vẻ mặt rõ ràng là không vui. Đã mấy chục tuổi rồi mà vẫn cứ thích ghen vớ ghen Mộng Ngư bước đến, ôm cổ anh làm nũng.“Có nhiều chuyện muốn nói với hắn thế cơ à?”, Từ Tử Sung không nhìn Hạ Mộng Ngư, nghiêm mặt nói “Bình thường nhắn tin, gọi điện là đủ rồi, sao cứ phải gặp mặt?”Bình thường nhắn tin hay gọi điện thì nhiều nhất cũng chỉ là mấy tuần được có một lần, hơn nữa còn muốn gặp hai đứa con nuôi.“Vì đang nói chuyện của anh đấy, thế nên mới nói lâu một chút.”“Nói chuyện gì của anh? Hắn thì có thể nói lời hay ho gì về anh chứ?”, Từ Tử Sung vẫn giận Mộng Ngư do dự một chút, cuối cùng vẫn nói “Cậu ấy nói đến chuyện anh đánh quyền ở Mĩ.”Vẻ mặt Từ Tử Sung cứng lại, anh không nói gì.“Anh chưa bao giờ kể chi tiết cho em nghe về chuyện của anh. Anh sợ cái gì?”, Hạ Mộng Ngư dừng một lát rồi nói tiếp “Sợ em biết môi trường sống của anh không lành mạnh thì em không yêu anh sao? Đã là vợ chồng già rồi, thế mà anh vẫn không tin em à?”“Môi trường sống không lành mạnh? Em nói thì nhẹ nhàng bâng quơ thế thôi.”Từ Tử sung đứng dậy, trở về hôm sau, Hạ Mộng Ngư phải ra nước ngoài công tác một tuần. Lần đầu tiên Từ Tử Sung không đưa cô ra sân bay. Trong khoảng thời gian đó, anh chỉ gửi hai tin nhắn xác định cô đến nơi an toàn, thậm chí còn chẳng gọi một cú điện thoại nào cho Hạ Mộng thúc công việc, còn hai ngày cho mọi người hoạt động tự do. Bình thường, Hạ Mộng Ngư sẽ nhanh chóng quay về, lần này hơi giận hờn nên không mọi người đi ăn mà một mình ở lại trong khách chiều, Hạ Mộng Ngư nhận được một kiện hàng, mở ra mới biết là Từ Tử Sung gửi là băng ghi hình trận đấu của Từ Tử Mộng Ngư mất một buổi chiều để xem hết trận đấu đó. Từ khiếp sợ, hoảng hốt, đến cuối cùng chỉ còn lại cảm giác đau đớn, xót đi cả đêm để về nhà, cả chặng đường dài đầy mệt mỏi. Về đến nhà là cuối giờ chiều, Từ Tử Sung đang tỉa cỏ, nhìn thấy Hạ Mộng Ngư bất ngờ xuất hiện ở cửa thì có chút kinh đặt cái kéo cắt cỏ xuống, xoa xoa tay định đến giúp Hạ Mộng Ngư xách hành lý, nhưng vừa đến trước mặt cô thì cô lập tức nhào vào lòng anh, bật khóc nức ai nói gì, cứ vậy lẳng lặng ôm nhau, cho đến khi Hạ Mộng Ngư ngừng khóc, hai người mới nắm tay nhau đi vào sau này, Từ Tử Sung mới hỏi Hạ Mộng Ngư, tại sao sau khi cô xem băng ghi hình xong lại không hỏi anh câu nắng cuối chiều ấm áp, rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng lên tiếng “Vì bất kể em hỏi cái gì cũng đều rất nhẹ nhàng bâng quơ.”“Không.”, Từ Tử Sung hôn lên tóc cô, “Từ khoảnh khắc ấy, những chuyện này đều không quan trọng nữa.”Anh từng là ai, đã làm gì, tên là chi, đều không quan trọng. Quan trọng là, anh có cô, và họ yêu Mộng Ngư đọc cho Từ Tử Sung nghe một bài khát vọng có người đến chết vẫn điên cuồng yêu em Hiểu được là yêu và chết đều mãnh liệt như thế Lại vĩnh viễn đến cạnh em săn sóc Em khát vọng có người hủy diệt em Và người ấy cũng bị em hủy diệt Tình yêu trên thế gian sao mà nhiều vô kể Có người bỏ cả đời chung sống mà lại chẳng biết nổi tên nhau Để ta bỏ cả cuộc đời, không hỏi quá khứ, không hỏi bước đường tương lai. *** Chính thức hoàn nhé cả nhà! Tên truyện Em chỉ có thể thích anh Tác giả Cố Từ Vi Thể loại Hiện đại, thanh xuân vườn trường, HE. Editor/Link đọc Jins This slideshow requires JavaScript. Văn án Trong trường, Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung vốn không vừa mắt nhau. Hạ Mộng Ngư cảm thấy, Từ Tử Sung là một tên “mọt sách bốn mắt” vô cùng nóng tính. Từ Tử Sung thì lại thấy, Hạ Mộng Ngư đúng là “đứa học trò ngoan” của thầy. Cho đến khi cả hai cùng xuất hiện trên sàn đấu của câu lạc bộ… Một người vận bộ đồ thi đấu, cơ thể cuồn cuộn cơ bắp, là nhà vô địch boxing liên tiếp 99 trận. Một người diện váy ngắn, để lộ bắp đùi trắng nõn, là một boxing cheerleader vạn phần khiêu gợi. Hạ Mộng Ngư và Từ Tử Sung liếc nhau. … Ngụy quân tử! Giả đứng đắn.

truyện em chỉ có thể thích anh